Năm nay là năm thứ hai, Đoàn viên thanh niên Tạp chí Công nghiệp phụ trách nhiệm vụ đóng vai ông già tải w88 đi phát quà. Chúng tôi chia làm hai tổ: tổ trao quà trong nội thành gồm anh Doãn Xuân và Vũ Đông, còn tôi và anh Thái Linh phụ trách trao quà ở ngoại thành. Với một người mới vào nghề báo như tôi thì đây quả là một sự trải nghiệm thú vị. Khoác trên mình bộ quần áo màu đỏ rộng thùng thình cộng thêm chiếc mũ và bộ râu trắng muốt, tôi không khỏi bỡ ngỡ và bất chợt bật cười vì bộ dạng của mình khi hiện lên trong gương là một “ông già tải w88 chính hiệu”. Vậy là đầy đủ hành trang để lên đường. Đúng 6h, tôi và anh Thái Linh từ Tạp chí xuất phát.

Điểm đến đầu tiên của chúng tôi là nhà chị Diệu Thúy (Trưởng Ban Thư ký biên tập) ở Ngọc Thụy, Gia Lâm. Ấn tượng đầu tiên của tôi là nhà chị thật rộng, phía trước nhà còn có mấy căn phòng cho thuê. Bấm chuông lần thứ hai thì chồng chị ra mở cửa. Vừa vào đến cửa đã thấy hai quý tử nhà chị Thúy chạy ra “A! ông già tải w88” và háo hức nhận quà. Tôi trêu: “không, anh già tải w88 chứ cháu”.
Rời nhà chị Diệu Thúy, chạy xe men theo đê sông Hồng, chúng tôi tìm đến nhà chị Thu Hoài (PV Ban Chuyên đề). Đón chúng tôi là cô con gái lớn Bảo Anh, cháu chạy ùa ra ôm chầm lấy tôi và reo lên thích thú “Cháu chào ông già tải w88 ạ. Ông vào nhà cháu chơi ạ” và không quên kéo tay tôi vào nhà. Vào nhà, chúng tôi mới thực sự cảm nhận được sự ấm áp, hạnh phúc đang ùa về trong gia đình chị. Cả gia đình đón tiếp chúng tôi thật tình cảm, chụp ảnh lưu niệm với ông già tải w88, mời chúng tôi uống nước, ăn bánh. Và trước khi ra về cháu Bảo Anh còn không quên tặng kẹo cho chúng tôi và hẹn năm sau ông lại đến với cháu nhé.
Điểm đến tiếp theo là tặng quà cho hai “cách cách” nhà chị Nghiêm Lan- Thủ quỹ của Tạp chí. Hai tiểu thư nhà chị vốn nhút nhát nay càng nhút nhát hơn, thấy ông già tải w88, không dám nhìn vào chúng tôi. Cô chị cả Lan Chi mãi mới dám nhận quà, còn cô út Phương Ngân thì ôm chặt lấy mẹ.
Tạm biệt hai tiểu thư, chúng tôi đến nhà chị Minh Thủy (PV Ban Biên tập) ở phố Thọ Lão, Lò Đúc. Không hiểu sao, hai quý tử nhà chị ngày thường rất hiếu động nhưng hôm nay khi thấy ông già tải w88 thì lại ngoan hiền đến lạ. Ban đầu, hai nhóc Hoàng Quân và Nhật Minh còn e dè nhưng khi nhận được quà thì sôi nổi hẳn lên. Hai cậu bé thích thú mở quà, miệng líu lo hát những bài hát vui nhộn và diễn trò khiến cả nhà rộn rã tiếng cười. Trước khi ra về, tôi ôm hai bé chụp ảnh làm kỷ niệm trong khi bé Nhật Minh háo hức muốn tôi kể chuyện Tây du ký cho nghe.
Có anh Linh và anh Xuân đi cùng, lộ trình đi trao quà của chúng tôi có vẻ nhanh hơn năm ngoái do năm trước các anh đã “đóng vai” ông già tải w88 đi trao quà nên chúng tôi không phải mất công tìm địa chỉ nhà của các gia đình. Vì vậy, gần 22h đêm, chúng tôi đã tìm đến nhà chị Lê Hằng (PV Ban biên tập) – điểm đến cuối cùng trong danh sách tặng quà.

Trời về đêm càng lúc cành lạnh, gió rét như đang ngầm dần vào da thịt chúng tôi. Dọc đường đi, khi bắt gặp chúng tôi những đứa trẻ đều reo lên “ông già tải w88 đi tặng quà”. Hai anh em vừa đi vừa xuýt xoa nhưng nghĩ đến sự háo hức và những nụ cười hớn hở khi nhận được quà của các cháu nhỏ, chúng tôi như có thêm niềm vui để xua tan giá lạnh. Nhà chị Hằng ở khu chung cư Đền Lừ, quận Hoàng Mai. Để lên nhà chị Hằng, tôi phải “leo” lên tận tầng 5. Cậu bé Khôi Nguyên con chị Hằng vui sướng khi nhận được quà từ ông già tải w88 và hỏi “ông già tải w88 đi bằng gì ạ? Có phải ông cưỡi tuần lộc không ạ?”. Tôi trả lời: “Để đến nhà cháu ông phải cưỡi con ngựa sắt chứ không cưỡi trên con tuần lộc”. Nghe xong cậu bé tủm tỉm cười.
Đúng 10h30, ngoài trời sương xuống mau hơn, chúng tôi lại cưỡi trên “con tuần lộc sắt” để về nhà. Và đêm nay tôi sẽ có những giấc mơ thật đẹp cùng những thiên thần bé bỏng. Niềm vui như được nhân lên khi chúng tôi có những trải nghiệm tuyệt vời và nhận được tình cảm yêu mến của các bé. Có đi, chúng tôi mới biết được rằng tình yêu đối với ông già tải w88 của trẻ nhỏ nước mình cũng không kề “kém cạnh” các nước phương Tây. Có bé sẵn sàng ngồi chờ ông già tải w88 đến tặng quà muộn vì ông bị kẹt xe, rồi có những em bé như cháu Châu Anh con chị Trần Bản (PV Ban chuyên đề) còn rất nhỏ nhìn thấy ông già tải w88 đã tỏ ra vô cùng thích thú, sau đó lại khóc oà lên vì sợ. Có lẽ do ông già lần này đeo kính nên khác với những ông già năm trước. Từ nay, trong hành trang cuộc đời của tôi lại có thêm kỷ niệm, những dấu ấn đẹp đẽ về một lần “tôi làm ông già tải w88” để rồi nhớ mãi...